Cô giáo khuyết tật với lớp học cao nguyên miễn phí
cô giáo Rmah H’Blao (Gia Lai) Thương những đứa trẻ J’rai không có điều kiện đến trường, với đôi chân chân tật nguyền cô vẫn miệt mài với các em trong căn nhà nhỏ.
Theo nguồn tin tức chúng tôi được biết: Cô Rmah H’Blao bị khuyết tật từ nhỏ, trong những năm qua, cô giáo 31 tuổi này vẫn mở lớp dạy miễn phí cho các em học sinh J’Rai. Đôi chân co quắp, dáng chênh vênh, H’Blao vẫn nhẫn nại đến từng bàn uốn nắn cho các em những con chữ, phép tính.
Năm 3 tuổi, H’Blao trải qua một cơn sốt khiến cô bị teo cơ chân. Nhưng bằng một sự kiên cường nào đó, cô gái nhỏ không chịu nằm yên một chỗ. Hình ảnh cô con gái nhỏ tập tễnh bước đến giờ vẫn khiến ông Ksor Dek, cha cô bồi hồi.
Nhìn bạn bè đua nhau đến trường, mắt con gái buồn vời vợi, người cha cõng con đến lớp gửi gắm cô giáo, chỉ mong con biết đọc biết viết. Suốt 12 năm sau đó, H’Blao tự đến trường. “Mình không thể làm rẫy được, chỉ có đi học mới tự nuôi sống bản thân”, H’Blao chia sẻ với cachlamtrangda.edu.vn.
Ánh sáng tương lai gần như mở ra với cô gái nhỏ H’Blao khi cô đỗ Cao đẳng Sư phạm Gia Lai. Chỉ còn một năm nữa là hoàn thành chương trình học, những trận đau ốm triền miên khiến cô đành bỏ ngang việc học. Ước mơ khép lại. “Mình buồn lắm, phấn đấu hơn chục năm trời rồi cuối cùng phải dở dang”, H’Blao tiếc nuối.
Về lại nhà, H’Blao hay nghĩ ngợi xa xăm. Trong không gian vắng vẻ của ngôi làng mà người lớn cả ngày làm ruộng, đi rẫy, hình ảnh những đứa trẻ hay nô đùa trước hiên nhà như một đốm lửa khiến cô thấy ấm áp. Bọn nhỏ đen nhẻm, ngoài lúc đùa nghịch thường lấy sách vở ê a hay viết xuống khoảnh sân những chữ không tròn trịa. H’Blao gặp lại tuổi thơ của mình. Cô chỉ bài cho những em trong dòng họ, động viên các em chăm học.
Sau đó, những đứa trẻ ham học trong làng rủ nhau đến ngày một đông. H’Blao đánh bạo xin cha xây thêm một phòng kiên cố, vừa tiếp khách vừa dễ quán xuyến đám nhỏ. Ông Ksor Dek lúc ấy cũng chỉ có ít tiền để dành cho gia đình, nhưng nghe con gái nói vậy liền vay mượn xây phòng.
Sau một tháng xây dựng một phòng học kiên cố được xây lên với “tổng kinh phí” 40 triệu đồng. “Mái trường” của cô giáo H’Blao từ đó trở thành ngôi nhà thứ hai của những đứa trẻ J’Rai ở miền quê này.
Uớc mơ không chỉ dừng lại ở đó
Lớp học của cô giáo H’Bao thường có khoảng 50 em tiểu học. Cứ đến hè, số lượng học sinh lại tăng lên đến 70. Tiếng lành đồn xa, không chỉ những em gần nhà mà các làng lân cận cũng tìm đến. Thời gian biểu của cô gái luôn “kín lịch” với hai lớp buổi sáng và buổi chiều. “Em nào học ở trường buổi sáng thì đến đây học buổi chiều và ngược lại”, H’Blao chia sẻ.
Cô giáo trải lòng, làng Chao Pông còn nghèo, cha mẹ các em quanh năm bám mặt vào nương rẫy, nhà lại đông con, việc học của các em chỉ là thứ yếu. “Đến miếng cơm, manh áo cũng còn thiếu thốn nên mình phải ân cần hơn”, H’Blao nói.
Ngồi giữa đám học trò nghịch ngợm lúc giữa giờ, cô giáo khoe lớp này có 19 em học sinh giỏi và tiên tiến. Con số ấy so với những nơi khác thì quá đỗi bình thường nhưng với cô là cả một niềm an ủi, vì nhiều em đến đây lực học chỉ trung bình.
Không chỉ dạy chữ, mà chiếc máy tính nhỏ của cô còn trở thành “nhà hàng” nơi cô đem những món ăn tinh thần đến các em. Đó có thể là những bài hát hay, những câu chuyện đẹp mà cô giáo muốn kể lại để truyền cảm hứng
Những khoản chi phí nhỏ đóng góp tự nguyện của phụ huynh chỉ đủ để H’Blao duy trì lớp học, ngoài giờ dạy, cô giáo trẻ kiếm thu nhập bằng sở thích thêu tranh để có tiền trang trải cho cuộc sống. Nhưng H’Blao chẳng bao giờ kể khổ với học trò, mà luôn muốn “mái trường” của mình là một nơi tương sáng. Trên những bức tường đã ố màu cũ kỹ, cô giáo nhờ người treo lên những quả bóng nhiều màu sắc.
Một em học sinh lớp 2 trường tiểu học Đinh Tiên Hoàng chia sẻ “Học với cô H’Blao vui lắm” Còn những phụ huynh trong làng thì rỉ tai nhau rằng, đám nhỏ đến đây không chỉ để biết cái chữ mà còn lấy nghị lực của cô giáo làm tấm gương để phấn đấu.